RE: bài viết "Bụt chùa nhà không thiêng" của một bạn trẻ tên Phan Anh nào đó mà tôi vừa đọc và cảm thấy vô cùng không hài lòng. (http://on.fb.me/18jrYKr)
Tất cả những luận điểm sau đây của tôi đều nhằm để chứng minh là: Nick Vujicic không phải là một người khuyết tật bình thường. Và nếu anh ấy bình thường thì anh ấy đã không cần phải đi khắp 5 châu để diễn thuyết. Bạn nghĩ rằng ở những quốc gia đó, số lượng người khuyết tật, người có hoàn cảnh đặc biệt là cực ít hoặc chẳng có ai xứng đáng làm tấm gương ư? Và nếu bạn bè quốc tế mà thấy chúng ta anti Nick bởi "Nick không bằng ối người ở nước tôi" thì liệu họ sẽ nghĩ như thế nào?
Có hàng triệu người khuyết tật, nhưng mỗi người sẽ có một chức phận khác nhau trong cuộc đời, và dù làm gì thì họ vẫn luôn là những nguồn động viên về tinh thần cho những người xung quanh, cho toàn xã hội.
- Thày Nguyễn Ngọc Ký - người thày giáo ưu tú tận tụy với 60 năm truyền lửa cho rất nhiều thế hệ học sinh. Không ai trong chúng ta - hàng nghìn thế hệ học sinh Việt Nam có thể quên hình ảnh "cậu bé" Nguyễn Ngọc Ký với chiếc bút kẹp ở chân viết nên tập truyện ký "Tôi đi học".
- Anh Nguyễn Công Hùng - hiệp sĩ công nghệ thông tin, đưa tin học đến với rất nhiều người khuyết tật, và tìm công ăn việc làm cho hàng chục ngàn người khuyết tật khác.
Và rất nhiều những tấm gương khuyết tật đã đang và sẽ được nêu tên trên rất nhiều mặt báo, phương tiện truyền thông khác như tấm gương về nghị lực sống.
Còn Nick, chức phận của anh trong cuộc đời đó là NGƯỜI TRUYỀN CẢM HỨNG. Nhưng anh không truyền cảm hứng theo cách "khiến người ta cảm thấy thương hại mình" - anh làm theo cách khác. Cảm hứng của anh đến từ những câu chuyện cười, những câu đùa tếu táo liên quan đến cơ thể đầy khiếm khuyết của anh. Anh khiến người ta cười khi anh kể câu chuyện anh nhờ bạn mình cho anh lên khoang hành lý để hù hành khách đi máy bay, anh khiến người ta cười khi anh nói cái chân của anh trông như chân vịt và nó có thể giúp anh làm một DJ rất chất, ... Nhìn chung những câu chuyện cười anh kể khiến chúng ta cảm thấy rất vui vẻ sau đó khiến chúng ta ngẫm, rằng một người như Nick mà còn có thể cười vào nghịch cảnh và biến nghịch cảnh thành niềm vui, thì tại sao chúng ta không thể?
Nếu như bỏ qua việc Nick là một người khuyết tật, thì anh cũng là một diễn giả, một người truyền lửa, vậy tại sao anh lại phải làm việc đó miễn phí (khi các diễn giả đủ chân đủ tay bình thường không bao giờ miễn phí cả?)
Còn một số các bạn mà mở mồm ra là hô vang khẩu hiệu "PHÍ TIỀN THẾ, TIỀN NÀY ĐỂ ỦNG HỘ NGƯỜI NGHÈO/KHUYẾT TẬT" abc xyz blah blah blah thì có lẽ các bạn chưa hiểu được ý nghĩa của việc "vực dậy tinh thần" rồi. Người nghèo hay người khuyết tật người ta cũng có cái tự trọng của người ta đấy các bạn ạ, không phải ai cũng muốn nhận những sự trợ giúp bên ngoài đâu. Theo mình có lẽ vật chất chỉ là phần nhỏ, vực dậy tinh thần mới là điều mà không chỉ người nghèo, người có hoàn cảnh khó khăn, người khuyết tật, mà bất cứ ai trong chúng ta cũng đều cần cả. Và bạn có thể cảm nhận được rằng, Nick làm được điều đấy. Tôi tin là như vậy.
Còn về một số bất mãn về chương trình thì:
1. Rườm rà, đan xen quá nhiều thủ tục, mất đi cái chất Vujicic mà bình thường Nick hay thể hiện: một người đơn giản, gần gũi, một người sẵn sàng đứng để chờ những cái ôm. Trong chương trình này Nick như một "đại biểu", một "super star" dưới ánh đèn, anh không được gần gũi với khán giả như những buổi thuyết trình khác trước đây của anh.
2. Phiên dịch chọn người không phù hợp, cái này thì khỏi phải nói vì ai cũng đều thấy quá rõ ràng. Chất giọng không gây được thiện cảm, không thể hiện được điều Nick muốn nói, đôi chỗ chuyện cười dịch sai làm hỏng cả câu chuyện cười, ai mà không hiểu ngoại ngữ thì không thể thấy Nick có gì đáng được gọi là người truyền cảm hứng. Đôi khi phiên dịch còn nhảy vào miệng nhân vật chính, làm nhiều lúc người ta còn tưởng anh này muốn làm nhân vật chính...
3. Nhà tài trợ có vẻ tham quảng cáo, chắc vì đã bỏ ra số tiền lớn nên phải cố quảng cáo lặp đi lặp lại để giống Kangaroo máy lọc nước ngày trước, in sự khó chịu vào óc khán giả, và liên tục đọc "hân hạnh tài trợ chương trình gặp gỡ Nick Voi Chích???!" nghe rất khó vào.
4. Mặc dù vé được phát miễn phí, nhưng vẫn có vô số người tranh thủ trục lợi từ việc bán vé, khiến cho ý nghĩa truyền thông của sự kiện giảm sút đáng kể, mất lòng tin ở khá nhiều người. (Có một số người còn tưởng chương trình bán vé nên nói rằng không muốn mất tiền đi nghe Nick nói, rằng thì VN còn đầy người có hoàn cảnh đặc biệt hơn sao phải trả tiền để đi nghe thằng Tây?!)
Tôi không biết bạn biết đến Nick khi nào, và trong hoàn cảnh nào. Tôi ngờ rằng bạn cũng chỉ mới biết đến Nick khi cái sự kiện "Nick Vujicic đến Việt Nam" được lên tất cả các mặt báo như thế. Rằng hóa ra có sự hiện diện của một anh Nick không tay không chân như thế ở trên đời.
Tôi tin rằng nếu bạn biết đến Nick trên youtube từ những năm 2009 như tôi, lấy anh làm cảm hứng xây dựng fanpage Học cách đứng dậy sau mỗi lần thất bại như tôi, theo dõi anh từ khi anh chưa lập gia đình, theo dõi tất cả các câu chuyện về anh từ khi anh còn nhỏ, xem tất cả những bài diễn thuyết của anh ở các trường học được đăng tải trên youtube, rồi chứng kiến anh lấy vợ - một người phụ nữ xinh đẹp và cảm thấy hạnh phúc thay cho anh, chứng kiến anh có đứa con đầu lòng, tất cả như một sự màu nhiệm vậy. Sự màu nhiệm mà anh xứng đáng có được.
Phải nói là tôi đọc bài viết "NICK VUJICIC VÀ CÂU CHUYỆN BRANDING" (http://goo.gl/H0LGB) thì còn cảm thấy đỡ shock óc hơn là bài viết "BỤT CHÙA NHÀ KHÔNG THIÊNG" - vì đơn giản bài viết phía trên nói rất có lý. Bạn có thể đọc qua để nhìn sự việc theo một khía cạnh khác.
Fragrances (st)
1 nhận xét:
up
Đăng nhận xét